Chương 119

Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục

10.078 chữ

15-12-2022

Edit: Blanche

Cút?

Một chữ này thôi, lạnh băng như một chậu nước đá dội thẳng lên người Trầm Giai Dương, trực tiếp làm cả người hắn cứng đờ, ngơ ngác nhìn Thôi Định Sâm,

Thôi Định Sâm nâng bước rời đi.

Trầm Giai Dương đứng tại chỗ, cho tới khi ô tô khởi động rời đi, hắn mới giật mình bừng tỉnh, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, chạy ra ngoài sân, chạy ra ngoài đường đất, thấy Thôi Định Sâm lái xe tuyệt tình đi mất, cả người hắn như bị rút hết sức lực, ngồi thụp xuống đất.

Bà Thẩm vừa mới từ ngoài về thấy cảnh này lập tức hoảng hốt kéo Trầm Giai Dương dậy, nhưng không tài nào kéo lên được. Bà vội vàng hỏi: “Giai Dương, Giai Dương, sao thế, sao thế?”

Hai mắt Trầm Giai Dương vô hồn, nhỏ giọng nức nở: “Hết, hết rồi…”

“Cái gì hết?”

“Hoàn toàn xong rồi, hoàn toàn xong rồi.”

“Chuyện gì thế con? Con đừng dọa mẹ.”

Bà Thẩm hoảng loạn không thôi.

Trầm Giai Dương một câu cũng nói không nên lời, chỉ nhìn thẳng vào hướng Thôi Định Sâm rời đi, nhưng lúc này Thôi Định Sâm đã đi xa, chạy thẳng tới thôn Nam Loan, lấy tốc độ như tia chớp tới đầu thôn.

Vốn y định trực tiếp chạy vào trong thôn, nhưng Thôi Định Sâm lại mãnh liệt phanh lại, thân thể đổ về phái trước theo quán tính, hai tay vội vàng bám chặt vào tay lái. Ánh mắt y phòng ra xa, trong đầu đều là Hứa Chiêu, Hứa Phàm.

Hứa Chiêu –

Hứa Phàm –

Hứa Chiêu của y –

Hứa Phàm của y –

Chỉ là, năm năm rốt cuộc y đã làm cái gì, sai lầm mà nhận Trầm Giai Dương là nam sinh ngày đó. Vì không thể yêu, nên y cung cấp tiền tài, vật chất không ngừng.

Còn Hứa Chiêu, Hứa Phàm thì sao?

Y nhớ tới lần đầu tiên mình gặp Hứa Chiêu, Hứa Phàm, đó là mùa hè hai năm trước, Hứa Chiêu mặc bộ quần áo cũ đã phai màu, chằng chịt mụn vá, cả người xanh xao vàng vọt.

Còn có Hứa Phàm… Hứa Phàm, y, con y, gầy teo bé tẹo, mỗi ngày ăn không đủ no, nên nhìn cái gì cũng tham, mới hơn hai tuổi đã đi theo Hứa Chiêu đi bán kem, bán bánh trung thu… Không quản xuân hạ thu đông, lúc nào cũng phải khổ cực như vậy.

Nghĩ như thế, trong lòng y đau, đau đến quặn thắt lại, năm năm, năm năm này, y đang làm cái gì?

Đang làm cái gì?!

Đầu óc y thực sự vứt hết cho chó ăn rồi sao?!

Y không còn mặt mũi nào mà gặp Hứa Chiêu, Hứa Phàm, là tại y mà Hứa Chiêu, Hứa Phàm phải chịu khổ. Y thật sự không biết làm thế nào để mở miệng nói chuyện với Hứa Chiêu, cứ lẳng lặng mà ngồi trong xe.

Một phút trôi quá,

Hai phút trôi qua,

Mười phút trôi qua,

Một giờ trôi qua.

Mặt trời chậm rãi đi gần về đường chân trời, sắc trời dần dần tối, cảm giác cô động lẳng lặng sinh ra. Thôi Định Sâm vẫn nhìn về thôn Nam Loan như trước. Đúng lúc này, trong tầm mắt y bỗng xuất hiện một đám nhóc đang chạy, y chợt căng thẳng, theo bản năng tìm kiếm Hứa Phàm.

Cơ hồ chỉ mất một giây, giữa một đám trẻ con y nhìn thấy Hứa Phàm. Hứa Phàm mặc áo lông y mua, vui vẻ chạy theo đám nhóc lớn, chơi diều hâu bắt gà con, bởi vì nhỏ tuối lại còn lùn, nên bé chạy ở sau cùng của hàng ngủ, chạy vô cùng vui vẻ, vừa chạy vừa gào to “đến đây, đến đây, bắt em đi nè”, âm thanh non nớt vô cùng dễ nghe.

Thôi Định Sâm nhịn không được ghé đầu vào cửa xe nhìn, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Hứa Phàm, ánh mắt vừa phức tạp vừa rõ ràng, còn có dịu dàng và áy náy. Đúng lúc này, Hứa Phàm bị vấp phải cái gì, “bụp” một cái ngã lăn ra đất.

Thôi Định Sâm nháy mắt đẩy cửa xe ra, mới bước một chân xuống, Hứa Phàm đã nhanh chóng tự mình đứng dậy, tay phủi phủi quần áo một chút, tiếp tục cười đùa chạy nhảy, chỉ là người lớn đã tới gọi bọn nhỏ về ăn cơm.

Thế là một đám ào ào chạy về nhà mình, chỉ có Hứa Phàm vẫn chưa muốn về mà nói: “Lại, lại chơi thêm một tí, chơi thêm một tí nha”. Chỉ là chẳng ai để ý tới bé, bé cũng muốn về nhà luôn.

Nhìn Hứa Phàm sắp rời đi, Thôi Định Sâm nhịn không nổi nữa, gọi to: “Hứa Phàm!”

Hứa Phàm nghe tiếng quay đầu lại, ánh mắt long lanh nhìn Thôi Định Sâm.

Tim Thôi Định Sâm nhảy dựng, một cảm giác khó hiểu bỗng xẹt qua.

“Thôi Nhị gia!” Hứa Phàm gọi.

Thôi Định Sâm đáp: “Ừ!”

“Sao ông lại tới nữa thế ạ?”

“Ông, ông –”

Thôi Định Sâm lần đầu bị líu lưỡi, nhìn Hứa Phàm, trong lòng y điên cuồng kêu gào “đây là con mình, con mình, con trai ruột của mình, đời này mình cũng có con”, ánh mắt nhìn Hứa Phàm không rời.

Trước kia y tự nhận định rằng mình sẽ không có con, cũng không thích trẻ con, cho nên khi y gặp Hứa Phàm, tránh được sẽ tránh, sau lại vì Hứa Chiêu mà tiếp cận Hứa Phàm, đó cũng là lúc làm thay đổi hoàn toàn nhận thức của y về Hứa Phàm. Hiện tại, y biết Hứa Phàm là con ruột của mình, mối liên kết huyết thống bị đóng băng lâu nay bỗng sống lại, khi nhìn Hứa Phàm y thấy thân thiết đến lạ.

Hơn nữa, còn có kích động, cùng sợ hãi, sợ hãi không biết nói gì mới tốt.

Chỉ là Hứa Phàm cái gì cũng không biết, thấy phía sau Thôi Định Sâm cách đó không xa là ô tô con, ánh mắt lập tức rạng ngời, hỏi: “Thôi Nhị gia, ông lái ô tô tới ạ?”

Thôi Định Sâm vội vàng nói: “Ừ, đúng vậy.”

“Ô tô lớn, ô tô lớn nhanh lắm, nhanh ơi là nhanh luôn! ‘Vèo’ một cái là tới thị trấn, tới thị trấn là, là có thể bán rau, bán rau kiếm tiền, là có thể được ăn nhiều thịt luôn á!”

Thôi Định Sâm dịu dàng mà đáp: “Đúng rồi, con có muốn lên ô tô ngồi không?”

Hứa Phàm trực tiếp từ chối: “Không ạ.”

“Vì sao?” Thôi Định Sâm không hiểu.

Hứa Phàm nghiêm túc trả lời: “Bởi vì, bởi vì trời tối rồi, bà bảo là trời tối sẽ có yêu quái, yêu quái lớn, yêu quái nhỏ đều có, yêu quái lớn yêu quái nhỏ sẽ bắt em bé, sẽ, sẽ, sẽ bắt cháu đi, ba ba của cháu, ba ba của cháu không tìm được cháu luôn, cháu, cháu, cháu sẽ khóc, cháu phải về nhà ăn cơm cơm.”

Nghe Hứa Phàm nói muốn về, Thôi Định Sâm vẫn chịu tha, hỏi: “Cháu phải về nhà ăn cơm à?”

“Dạ.” Hứa Phàm gật đầu thật mạnh.

“Cho ông đi ăn cùng được không?” Thôi Định Sâm lấy lòng hỏi.

Chuyện về ăn cơm này… Hứa Phàm có chút do dự, vậy phải làm sao bây giờ đây, một hồi lâu bé mới khó khăn đưa ra sự lựa chọn: “Vậy, vậy ông ăn ít thôi nha, không là, không là cháu không đủ ăn đâu.”

Thôi Định Sâm gật đầu: “Ông sẽ ăn ít, được không?”

“Được ạ.”

“Con giỏi quá!” Thôi Định Sâm học theo Hứa Chiêu, ngồi xổm xuống nói chuyện với Hứa Phàm, chợt y nhớ tới vừa rồi Hứa Phàm bị ngã, y còn nghe được cả tiếng “bụp”, nhất định là rất đau, y hỏi: “Vừa rồi con ngã có phải không?”

Hứa Phàm chơi rất vui, dường như quên mất chuyện này. Bé xòe hai tay ra nhìn, thấy hai lòng bàn tay có hơi đỏ, giọng sữa nói: “Cháu bị ngã.”

“Có đau không?” Thôi Định Sâm hỏi.

“Đau ạ.” Hứa Phàm vô thức trả lời.

Thôi Định Sâm nghe xong là thấy buồn, nhìn thấy tay Hứa Phàm còn không to bằng mấy ngón tay của y, một đứa trẻ nhỏ nhắn đáng yêu lại yếu ớt như vậy, vừa rồi bị ngã còn tự mình nhanh chóng đứng lên. Y cũng không biết mình bị làm sao, ánh mắt đau lòng, tầm mắt có chút mơ hồ, y cúi đầu lau mắt, lại nghe được tiếng có người gọi Hứa Phàm.

“Hứa Phàm!”

Thôi Định Sâm mới ngẩng đầu lên đã thấy Hứa Phàm chạy thật nhanh vào trong thôn, tới bên người Hứa Chiêu.

Là Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu cười: “Thằng nhóc này.”

Hứa Phàm liền cười khanh khách ôm lấy đùi Hứa Chiêu, ngẩng đầu nói: “Ba ba, ba ôm con một cái, ôm con một cái.”

Hứa Chiêu cúi người bế Hứa Phàm lên, hỏi: “Đã trễ thế này, Cường Cường đã về nhà hết rồi, sao con chưa về nhà?”

Hứa Phàm lập tức nói: “Con nói chuyện với Thôi Nhị gia nha!”

Nghe thấy vậy, Thôi Định Sâm lập tức lau nhanh nước mắt, sau đó mới nhìn Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu vô cùng tò mò đi qua hỏi: “Tiểu thúc, sao anh lại ở đây?”

Thôi Định Sâm ho nhẹ một tiếng: “Anh, chiều nay anh không có việc gì, nên qua thăm em một chút, xem em có bận hay không.”

Hứa Chiêu lập tức cười: “Cũng bình thường ạ, anh ăn cơm tối chưa?”

Thôi Định Sâm đáp: “Anh chưa.”

“Vậy chúng ta cùng nhau ăn nhé.”

Thôi Định Sâm không từ chối.

Hứa Chiêu bế Hứa Phàm cùng Thôi Định Sâm cất bước đi, bởi vì sắc trời dần tối nên Hứa Chiêu không nhìn thấy mắt Thôi Định Sâm bị đỏ lên, cũng không nhìn thấy biểu tình áy náy, đau lòng của Thôi Định Sâm, chỉ thấy Thôi Định Sâm nhìn chằm chằm vào mình. Cậu tưởng Thôi Định Sâm không thích Hứa Phàm hát, nên dỗ Hứa Phàm nói ít đi một chút.

Hứa Phàm liền ngoan ngoãn ngồi trong ngực Hứa Chiêu, miệng dừng lại, chân thì lại đong đưa, không cẩn thận đá trúng người Thôi Định Sâm.

“Tiểu thúc, xin lỗi anh.” Hứa Chiêu vội vàng nói.

Thôi Định Sâm nhanh chóng đáp: “Không sao, không sao.”

“Hứa Phàm không cố ý đâu ạ.”

“Không có gì.”

“Em lau cho anh một chút.”

“Không sao đâu.”

Hứa Chiêu vì Hứa Phàm mà liên tục giải thích, yêu thương dành cho Hứa Phàm như vậy làm Thôi Định Sâm áy náy, cảm xúc đau lòng, luống cuống, ấm áp, may mắn từ trong nội tâm trào ra, y nhanh chóng lấy cái cớ đi vệ sinh mà tựa vào bức tường phía sau nhà Hứa Chiêu, cúi đầu nhìn mặt đất tối đen như mực, trong lòng tràn ngập nước mắt.

Sai lầm,

Bỏ lỡ,

Không thể tiếp tục tái phạm lại sai lầm này nữa, không quản mọi sự thế nào, y đã vắng mặt năm năm, vậy tiếp theo y sẽ dùng cả đời để bổ sung chỗ trống năm năm đó. Y dụi tàn thuốc lên tường, quyết định như vậy liền nhanh chóng chạy về nhà Hứa Chiêu. Vừa vào sân nhà đã thấy Hứa Phàm ngồi dưới ánh đèn chơi xe lửa nhỏ. Chiếc xe đồ chơi không thể phát ra âm thanh, tất cả đều dựa vào sự phối ấm của Hứa Phàm.

“Xình xịch xình xịch… đi thật nhanh nha…. Xình xịch xình xịch…”

Âm thanh còn hơi sữa vô cùng dễ nghe!

Thôi Định Sâm tiến lên, mới ngồi xổm trước mặt Hứa Phàm một chút đã lập tức chạy vào phòng bếp gọi Hứa Chiêu, hỏi: “Nhà em có bàn chải dư không?”

“Có ạ, sao vậy?” Hứa Chiêu hỏi.

“Hứa Phàm nói anh hôi.” Thôi Định Sâm ngại ngùng mà nói, y chỉ hút nhanh có hai điếu thuốc thôi mà.

Hứa Chiêu cũng ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Thôi Định Sâm, hỏi: “Anh hút thuốc à?”

“Ừ.” Thôi Định Sâm gật đầu, sau đó nhanh chóng bổ sung: “Anh hứa, sau này không bao giờ hút thuốc nữa.”

Hứa Chiêu không nói gì, vào phòng ngủ lấy một cái bàn chải đánh răng mới đưa cho Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm đánh răng xong, thấy Hứa Chiêu và mẹ Hứa đang bận rộn, y không đi quét nhà gì đó mà lại một lần nữa tìm Hứa Phàm đang ngồi chơi, mới ngồi xuống trước mặt Hứa Phàm, Hứa Phàm đột nhiên ôm xe lửa nhỏ chạy vào phòng bếp.

Thôi Định Sâm nghi hoặc hỏi: “Hứa Phàm, con đi đâu thế?”

Hứa Phàm vừa chạy vừa nói: “Ông hôi hôi, cháu, cháu, cháu không chơi với ông đâu.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!